Sống và chết

Tôi là một người khá vô tâm. Tôi không hay đọc tin tức thế giới mà thường đọc những tin về khoa học, nấu ăn, giải trí,... Thế nhưng dạo gần đây tôi lại dần quan tâm hơn khi dịch Ebola xuất hiện.
Đó là một đại dịch của năm 2014 khi mà con số tử vong đã lên đến hàng triệu người. Thanh niên, người già, trẻ em, biết bao người đã bị căn bệnh này cướp đi tính mạng, biết bao cuộc đời, ước mơ đã bị dập tắt.

Tôi lo lắng khi bệnh dịch dần lan truyền nhanh hơn, rộng hơn khắp châu Phi và thậm chí là đến nước Mỹ.
Tôi sợ hãi khi đọc những tin tức về những cái chết sau khi bị nhiễm bệnh.
Tôi khóc - một cách chân thành và xót xa khi đọc tin tức về một cô bé bị nhốt cùng xác chết của mẹ mình khi dân làng nghi ngờ mẹ con cô bé bị Ebola và không một ai dám đến gần đưa thức ăn, nước uống hay chỉ là nói một lời an ủi động viên em.
Họ sợ. Và không ai có thể trách những con người đang sợ hãi đó.

Tim tôi dường như thắt lại khi đọc đến đoạn cô bé phải sống chung với sợ hãi, đói khát cùng cô đơn cho đến chết.
Là một mình cùng xác mẹ trong một ngôi nhà bị khóa chặt cho đến chết.
Rồi tôi đọc được những bài báo nói về việc những con người mắc bệnh, họ chết dần chết mòn trong đau đớn. Để rồi xác của họ được khiêng đi, phủ một lớp Clo trắng xóa. Tôi thấy những bức hình mà người thân của họ đang đau đớn khóc than tiễn biệt và có người lại hoang mang lo sợ. Người chồng không thể ôm hôn vợ mình lần cuối, người vợ không dám đỡ khi chồng mình quỵ ngã, đứa con khóc thét lên đòi sữa.
Đau đớn hơn cả là những con người bị thương, chảy máu và không được ai giúp đỡ vì sợ lây nhiễm.
Họ chết dần chết mòn vì bệnh tật, vì lo sợ, cả vì cô đơn.Nhưng rồi tôi lại đọc được những tin tức khác, tốt lành hơn. Đó là về những người hiếm hoi đã khỏi bệnh và đang dần khỏe mạnh. Về những nhân viên y tế dù bị xua đuổi nhưng vẫn kiên trì thực hiện công việc của mình. Và về cô y tá bị nhiễm Ebola trên đất Mỹ đã khỏi hẳn, về anh chàng người tình nguyện người Anh sẽ trở lại Châu Phi để tiếp tục công việc của mình.

Họ có thể giống như rất nhiều người khác, có thể chọn công việc khác an toàn hơn, thoải mái hơn. Nhưng không, họ nguyện ý chăm sóc, lo lắng cho những người bệnh hiểm nghèo, truyền nhiễm không hề quen biết.
Tôi thấy ở họ là lòng can đảm vượt qua nỗi sợ hãi, là lòng nhân hậu, là trái tim sẻ chia, là dòng máu ấm áp.
Cái họ cho đi không chỉ là của cải, sức lực mà còn là niềm tin, hy vọng dù nhỏ nhoi vào cuộc sống này.
Tôi thấy những xác chết, nhưng rồi tôi thấy cái nắm tay sẻ chia - dù là qua lớp găng - của những nhân viên y tế.

Con người sau những cuộc chiến tranh giành lợi ích thì vẫn có những lúc họ cùng chung tay góp sức để đẩy lùi kẻ thù chung.

Tôi là người theo đạo, vậy nên tôi cầu xin Chúa sẽ ban phước lành giúp đỡ cho những con người đó, giúp cho thế giới ngày một tốt đẹp hơn.